Gương dạy dỗ con cái của thánh Simon Phan Đắc Hòa, thầy thuốc
Thánh Simon Phan Đắc Hòa, Y sĩ, người làng Mai Vĩnh, Thừa Thiên. 66 tuổi.
(bị bắt 13-4-1839, xử trảm 21-12-1840 tại Huế)
Qua câu truyện vắn tắt sau đây, ta thấy một người chồng thương vợ, một người cha gương mẫu thương đàn con, một y sĩ từ tâm với bệnh nhân, thông cảm với người nghèo, một tông đồ truyền giáo mở mang đạo thánh, ngay cả ở trong tù, một vị Trùm họ chăm việc, trọng kính chủ chăn, một người Samaritanô Việt nam nêu gương sáng chói, một giáo dân trung thành với Chúa đến chết.
Kết quả tốt lành như vậy là nhờ ơn Chúa và nhờ thánh Hòa biết cố gắng giữ đạo trong bậc gia đình của mình: -cầu nguyện với Đức Mẹ qua kinh Mân côi luôn, -đọc sách thánh, -lãnh các Bí tích, -thực hành bác ái như Chúa Kitô dạy(lấy lời lành mà khuyên người (14 mối phúc thương người).
Thánh Hòa là con quan Bộ thượng thư trong triều đình Huế, thời vua Minh Mệnh. Mẹ ông là vợ lẽ của quan thượng thư.
Năm 12 tuổi, hai chị em ngài được rửa tội làm con Chúa, lấy tên thánh là Simon.
Thấy cậu Hòa học chữ nho giỏi và có tư cách thông minh, cậu được gửi vào tu trong nhà xứ, và rồi vào chủng viện An Ninh. Sau này bề trên biết được Thầy Hòa là con vợ lẽ thì cho thầy về (theo luật thời đó). Trở về thế gian, Thầy Hòa đã 30 tuổi, đến ở nhà y sĩ Phương để học nghề thuốc và sau lấy con gái 18 tuổi của ông.
Hai ông bà có 12 người con, trong đó có ba cô con gái đi tu.
Thầy thường dẫn con cái đi dự lễ và xưng tội.
Buổi chiều thầy đọc sách đạo cho cả nhà nghe.
Ngoài ra thầy còn có lòng bác ái hay giúp đỡ người nghèo, đặc biệt thầy hay nhường thức ăn của mình cho họ để chứng tỏ lòng quí trọng yêu thương họ nữa.
Thánh Simon Phan Đắc Hòa |
- Người con gái cả, sau làm bà dòng, đã đến thăm, Thầy Hòa nói: "Hãy về nhà với mẹ, chị em giúp đỡ lẫn nhau, còn số phận của cha không thể tránh khỏi cái chết".
- Trong hai tháng bị giam ở Quảng Trị các con cái khác đều đến thăm, Thầy Hòa khuyên: "Cha rất vui mừng tuân theo thánh ý Chúa, các con đừng buồn. Mọi đứa phải vâng lời mẹ con, săn sóc cửa nhà tử tế vì cha không thể lo lắng gì hơn được nữa".
- Có người học trò đến thăm, thầy khuyên: "Con đến thăm lần này đủ rồi, đừng đến nữa kẻo lính bắt, các con không chịu được các hình khổ. Sáng chiều con hãy đọc kinh (Mân côi), và xin Chúa cho thầy được chịu chém vì đạo thánh Chúa. Khi đầu thầy rơi xuống rồi thì trò hãy năng đến thăm viếng an ủi bà và các con cái thầy. Các trò, thầy cũng coi như con và sẽ theo để phù giúp trên đường đời gian nan".
- Thầy luôn luôn khuyên bảo các người cùng bị giam: mạnh sức xưng đạo và vui lòng chịu khổ vì Chúa. Các quan cũng đến dụ dỗ thầy chối đạo để được về với vợ con, thầy nói: "Dầu tôi phải mất vợ mất con mất hết của cải và cả sự sống nữa, tôi cũng không bao giờ bỏ Chúa tôi thờ".
- Người lương cũng đến tù, dụ ngài bỏ đạo, nhưng ngài khuyên lại họ: "Ðạo tôi dậy chẳng những là phải giữ trong lòng, mà còn phải giữ bề ngoài và xưng ra trước mặt vua quan. Ðạo cũng cấm lừa dối cho nên tôi có chết cũng không bao giờ nói dối hay bỏ đạo theo lệnh vua được".
- Khi thầy Hòa bị giam ở trấn phủ, có lần vợ bồng đứa con nhỏ đến thăm, thầy ôm hôn nó vào lòng nói: "Khi cha bị bắt con mới có một tháng mà bây giờ đã tập tễnh biết đi". Với vợ hiền, thầy trối trăn: "Hãy can đảm đừng buồn sầu vì số phận tôi phải chịu. Cái chết của tôi làm vinh danh Chúa. Hãy xem việc gì đã xảy ra cho ông ký Ðạo bị giam tù chết vì bệnh thổ tả chẳng được lợi ích gì. Hãy khuyên bảo con chúng ta biết tuân theo thánh ý Chúa. Việc tương lai của chúng, tôi đã ghi trong tờ di chúc. Còn về phần các học trò của tôi hãy coi chúng như con vậy. Tôi đã chỉ dậy cho y sĩ Khiêm nhưng chưa giúp gì cho trò Thiện, vậy hãy tỏ tình thân ái và sau khi tôi chết đưa áo tang, giầy và khăn tang nếu bố của nó đồng ý, nếu bố nó không chịu thì thôi".
Sau lần gặp gỡ vợ con này, Thầy Hòa nghe biết Minh Mệnh muốn bắt vợ con ngài, Thầy Hòa không còn được gặp lần nào nữa.
Tại nơi xử chém, quan cho đặt thánh giá dưới đất trước mặt Thầy Hòa, quan khuyên: "Ðất ngươi ở, cơm ngươi ăn, nước ngươi uống thuộc về ai? Ngươi là tôi tớ của ai? Vậy mà Hoàng Ðế truyền lệnh ngươi dám từ chối không vâng lệnh. Vậy nếu ngươi không vâng lệnh, không đạp ảnh dưới chân chắc chắn ngươi phải chết, ngươi không thể mạnh hơn vua. Tốt hơn ngươi đạp ảnh đi và được trở về nhà với vợ con rồi ta sẽ cho ngươi tự do giữ đạo mà không sợ roi vọt bắt bớ về sau nữa. Nào đạp ảnh đi".
Thầy Hòa thưa: "Tôi thờ kính một Thiên Chúa và tôi cầu xin được trung thành phục vụ ngài đến cùng. Tôi không đạp ảnh".
- "Ngươi không muốn đạp ảnh thì hãy cầm lên đi và ném xuống đất ta cũng sẽ tha cho".
- "Việc này không gọi là trung thành với Chúa được. Tôi xin cám ơn vua và quan lớn, xin hãy áp dụng hình phạt vua đã truyền xử tôi và đừng nài ép tôi nữa, không ích gì đâu".
- "Tất cả mọi sự đã sẵn sàng xử ngươi".
- "Vậy đủ rồi, hãy kết thúc đi".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét